em chay khong thoat khoi tay anh dau

Sản phẩm mang tên Thang dây thoát hiểm INOX Chống Cháy - ES007. Cấu tạo của sản phẩm gồm: 1. Dây thang Dây thang được làm bằng cáp thép chống cháy với đường kính 6mm với khả năng siêu chịu lực, chống cháy, chống ăn mòn, chống hóa chất tuyệt vời. 2. Thanh bậc thang Thanh bậc thang được làm bằng inox cao cấp, chống gỉ, chống ăn mòn. 14-09 Hà Nội. 32 người tử nạn ở karaoke An Phú, nguyên nhân do đâu? - VnExpress. Nổi bật. Về hệ thống chữa cháy, quản lý quán An Phú - Phạm Quốc Khải, 33 tuổi, nói vì khói đen đặc anh không thấy nước xịt ra từ vòisprinkler nhưng "có cảm giác áo bị ướt". Nhiều nhân viên Hệ thống báo cháy và hệ thống ngăn khói và thoát khí của tòa nhà đã quá hạn, một số thiết bị cũng không phù hợp tiêu chuẩn quốc gia hiện hành, tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn". Tổng số tiền ước tính của gói thầu là khoảng 4,4096 triệu NDT (đã bao gồm thuế). Vấn đề phòng cháy chữa cháy tại các tòa nhà siêu cao tầng Casino nơi 60 người tháo chạy. Ngày 22/8, Cơ quan An ninh điều tra Công an tỉnh An Giang ra quyết định khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can, ra lệnh tạm giam Nguyễn Thị Lệ (42 tuổi) và Lê Văn Danh (34 tuổi, cùng ngụ thị trấn Long Bình, huyện An Phú, An Giang) để điều tra về hành vi tổ chức cho người khác xuất RandM Tornado 6000 là sản phẩm pod 1 lần của nhà Randm Vape, một thương hiệu mới xuất hiện trên thị trường nhưng để lại những dấu ấn khó phai trong lòng các anh em fan pod 1 lần.Sở hữu trong mình những khả năng vượt trội, Pod Tornado 6000 hơi đã trở thành tâm điểm săn lùng của anh em vaper, dù là người mới bắt mimpi melihat orang pakai baju pengantin warna hitam. Đánh giá từ 188 lượt Một tác phẩm hay được viết bởi Khiên Mộng, câu chuyện Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu được đánh giá cao trong dòng truyện ngôn tình sắc nói về lần đầu gặp mặtChu Tử Chính …… Cô là bác sĩ nữLâm Dư Hi Anh là bệnh nhân nam, rồi sao?Chu Tử Chính …… Cô sẽ nhìn thấy cái đó của tôi……Lâm Dư Hi Yên tâm, trong mắt hộ tâm của tôi thì nó chỉ giống như một cục thịt heo Tử Chính ……-Lần gặp mặt thứ nChu Tử Chính Thấy hết tất cả của anh rồi, em dám không chịu trách nhiệm truyệnnày hả?Lâm Dư Hi ……Chu Tử Chính Để công bằng một chút thì anh muốn ăn em……Lâm Dư Hi Vô liêm sỉ!Chu Tử Chính Chậc chậc! Anh muốn ăn thịt kho em nấu mà!Một câu nói thôi Anh chủ tịch “heo” có chút nhếch nhác, quyết tâm xoay chuyển tình thế, lùa cô vịt con xấu xí có chút lạnh lùng kia vào nhà lớn, để nấu thịt kho cho anh cả đời. "Nhanh lên, mau cất hết ba cái lọ thuốc khử trùng kia đi." "Kêu nhân viên vệ sinh lau dọn sàn nhà cho sạch sẽ. Vị tiểu tổ tông ấy sắp đến rồi, không được để có một sai sót nào." Tiếng giám đốc bệnh viện chạy tới chạy lui dặn dò kỹ lưỡng từng y tá và nhân viên vệ sinh ở bệnh viện dọn dẹp thật sạch sẽ và cất hết những thứ không cần thiết để không làm phật ý vị nào đó khi đến khám tại bệnh viện của họ ngày hôm nay. Đinh. Tiếng thang máy mở ra, hai người đàn ông ăn mặc tây trang áo quần chỉnh tề ngừng lại cuộc nói chuyện, có người đã đứng đợi sẵn bên ngoài cung kính mà cúi đầu chào. "Mời cậu Nam Cung đi theo tôi ạ." Y tá dẫn anh đi tới trước một căn phòng nhỏ gần cuối hành lang ở phía bên phải. Khi bước vào trong phòng khám, Nam Cung Liệt đưa mắt quan sát một lượt. Trên bàn làm việc, một cô gái trẻ bận áo blouse trắng, mái tóc buộc gọn gàng, đôi mắt hai mí to tròn... Ơ nhưng khoan, ánh mắt anh chợt dừng lại trên người vị bác sĩ được chỉ định khám riêng cho anh. A a a... Nhìn tới nhìn lui chẳng phải là người phụ nữ hung dữ sáng nay sao? Sao tự nhiên cô ta lại biến thành bác sĩ điều trị của anh thế này? Trên mặt anh còn in hằn năm đầu ngón tay của người ta kia mà. Làm cách nào thì cũng không thấy mờ đi được. Duyên phận đúng thật là oan nghiệt mà. "Ồ, là anh sao?" "Cô theo dõi tôi đến tận đây kia à?" "Đến rồi thì mời anh cởi quần ra và nằm lên bàn." Bác sĩ nữ bây giờ đều bạo dạn như vậy sao? Người đàn ông mặc tây trang áo sơ mi nghe thấy những lời này thì sắc mặt đỏ bừng tỏ vẻ ngượng ngùng chết đi được, đường đường là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất vậy mà cũng có ngày phải đi đến bệnh viện để khám nam khoa*. Anh lúng túng dùng hai tay che chắn "chỗ đó" lại. *nam khoa khoa chuyên khám sức khỏe cho nam giới. "Cô muốn làm cái gì? Muốn cởi tự cô đi mà cởi." "Lần đầu tiên đến khám cái này à?" Nam Cung Liệt thành thực mà gật gật đầu một cái, vị nữ bác sĩ kia thấy anh cứ đực mặt ra đó thì trầm giọng hỏi. "Không cởi quần thì làm sao mà khám được?" "Cô biến thái đến mức theo dõi tôi đến tận đây để vạch quần tôi ra à?" Tần Nhiễm thở dài ra một tiếng, bực bội đặt bút xuống, quay đầu nhìn anh. "Nam Cung tiên sinh, anh bị bệnh hoang tưởng không nhẹ đâu. Khám xong thì ra cửa, đi cuối hành lang rẽ trái là đến khoa thần kinh đấy." Phụ nữ đúng thật là khó hiểu! Anh muốn đọc suy nghĩ của Tần Nhiễm giống như cô gái khác nhưng dường như lại chẳng thể nghe thấy gì cả. Bình thường Nam Cung Liệt có một khả năng dị biệt gọi là đọc tâm tư phụ nữ, họ đang vui hay buồn, đang nói dối hay ngụy biện anh đều có thể nghe được hết. Nhưng hôm nay, ở tại đây, không biết vì lí do gì lại không cách nào biết được Tần Nhiễm thực sự đang suy nghĩ cái gì. Phải rồi, không người phụ nữ nào có thể kháng cự được trước mị lực của anh. Chắc chắn là cô gái này đã si mê anh đến thần hồn điên đảo nên mới bày trăm phương ngàn kế tiếp cận anh đây mà. "Này cô gái, cô là bác sĩ chính hay bác sĩ thực tập thế? Nhìn cô có vẻ như chưa đủ mười tám tuổi nữa, liệu có đủ chuyên môn để khám cho tôi không chứ?" "Tôi hai mươi hai tuổi rồi nhé, thật là đi đâu cũng bị hiểu lầm thế này." Cô gái này thật là đã hai mươi hai tuổi rồi ư? Nhìn khuôn mặt non nớt của Tần Nhiễm, Nam Cung Liệt không khỏi cảm thán bác sĩ bây giờ đều thật trẻ tuổi tài cao. Tần Nhiễm cũng ngại không muốn giải thích chuyện gương mặt vị thành niên của mình, bắt đầu giở sổ khám bệnh ra bắt đầu điền thông tin. "Họ và tên?" Vị nữ bác sĩ kia bắt đầu hỏi. "Nam Cung Liệt." "Tuổi?" "Ba mươi." Cứ thế tuần tự một người hỏi, một người đáp. Chẳng phải nói là đến khám nam khoa sao lại là bác sĩ nữ khám kia chứ? Lại còn rất trẻ trung và non nớt, có khi chỉ vừa mới ra trường hoặc đang thực tập cũng nên, sợ rằng chưa đủ kinh nghiệm để có thể khám bệnh chuẩn xác được đâu. Vậy lát nữa cởi quần thì chẳng phải cái "ấy ấy" sẽ bị nhìn thấy hết sao? Nam Cung Liệt dâng lên sự khó chịu kèm theo chút xấu hổ, anh thầm nghĩ trong lòng Ông đây còn chưa khai trai, còn chưa được nếm mùi phụ nữ, sao lại có thể để một cô gái không quen biết thậm chí có thù "ngắm nghía" hết sạch sành sanh như vậy chứ? Nam Cung Liệt còn mặt mũi nào mà ngước mắt nhìn đời nữa. "Ba mươi tuổi còn trẻ mà đã bị bệnh này quả thật là có hơi đáng tiếc. Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho anh. Mọi thông tin của anh hôm nay đều sẽ được giữ kín tuyệt đối nên anh cứ yên tâm tâm." "Tình trạng hôn nhân?" "Độc thân." "Lần quan hệ gần đây nhất là khi nào?" "Chưa từng..." Anh lí nhí trong miệng mà trả lời, đúng vậy đấy anh vẫn còn là xử nam, chưa được khai trai, xấu hổ lắm chứ chẳng đùa. Không phải là anh không muốn mà là "thằng nhỏ" bên dưới không chịu có phản ứng với phụ nữ đấy chứ. Nếu không thì anh cũng không bị ép buộc rơi vào tình huống khó xử như bây giờ. "Anh có bạn gái không?" "Hiện tại thì không." Vị bác sĩ kia hơi khựng lại khi nghe anh trả lời, ngước mắt lên nhìn anh với ánh nhìn vẻ hơi nghi ngại rồi cũng vội vàng điền vào hồ sơ bệnh án. "Anh cởi cả quần nhỏ và nằm lên bàn giúp tôi." Nam Cung Liệt mặt mày tối sầm vốn định bỏ về nhưng lại nghĩ tới hai vị thân sinh ở nhà nên chung quy anh vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời cô kéo khóa, tụt quần xuống, leo lên giường. Nam Cung Liệt không thể hiểu nổi ông già nhà anh nghĩ gì mà lại bắt anh đến một bệnh viện nhỏ như cái bếp nhà anh để khám bệnh, trong khi ngoài kia có biết bao bệnh viện cao cấp kia mà. Thật là hạ thấp giá trị của anh mà. Phải nói là người đàn ông này vóc dáng thuộc hàng cực phẩm đấy, cơ bụng sáu múi săn chắc, múi nào ra múi đó. Đôi chân dài thẳng tắp, bàn tay vừa dài vừa thon, khiến cho một người cuồng tay như cô không khỏi chú ý. Tần Nhiễm đeo bao tay và khẩu trang vào. Trong phòng lúc này khẽ vang lên tiếng rên rỉ. "Anh thấy thế nào?" "Á... ưm... đừng mà... nhẹ thôi." "Này anh... thôi dẹp khỏi khám nữa đi, tôi đang khám mà anh cứ làm cái trò biến thái gì vậy hả?" Bao nhiêu năm qua gặp qua biết bao người đẹp, bên dưới một chút cũng không có phản ứng. Vậy mà người phụ nữ đáng chết này chỉ mới chạm nhẹ thôi lại khiến anh có chút phản ứng. "Trong báo cáo ghi kích thước là hai mươi centi. Nhưng theo như tôi thấy thì còn chưa tới đâu. Cùng lắm thì chỉ có mười chín centi thiếu thôi." Nam Cung Liệt thật muốn độn thổ mà. Với kích thước đó của đàn ông chẳng phải rất đáng tự hào sao? Sao trong mắt Tần Nhiễm lại biến thành chẳng có gì đáng nói thế này? Sau một hồi kiểm tra tỉ mỉ phản ứng phía bên dưới cùng với những phán đoán chuyên môn, vị nữ bác sĩ kia mới buồn bã lên tiếng. "Tôi xin lỗi." "Vì điều gì cơ chứ? Tình trạng của tôi nặng lắm hả? Hay là nó bị hỏng rồi?" Nam Cung Liệt hốt hoảng, ông già ở nhà đang chờ anh về lấy vợ, sinh con đẻ cháu, giờ mà hay tin anh bị liệt dương chắc ngất xỉu ngay tại chỗ quá. Nam Cung Liệt vừa mếu máo vừa nắm lấy tay cô cầu xin. "Bác sĩ, cô cứu nó được không? Bao nhiêu tiền cũng được, cô cứu lấy nó đi mà." "Anh im miệng cho tôi! Tôi xin lỗi là vì đã tát anh sáng hôm nay. "Thằng nhỏ" của anh còn chưa khai trai thì làm người ta có bầu kiểu gì?" 38 Re [Hiện đại] Em chạy không thoát tay anh đâu – Khiên Mộng – ĐiểmĐang tải Player đọc truyện … Tốc độ đọc truyện Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện Tuyết Nguyên ta mới chuyển nhà, nên sẽ hơi bận, ko biết có post chương đều được không nữa, nên tạm thời cố định post vào 2, 4, 6 nha nàng. Thank nàng đã ghé hố ủng hộ ta! *ôm ôm*Hôm nay post đỡ 1 chương cho đỡ vắng ~ ~ ~—— Chương 1 – Anh thấy không thoải mái ở chỗ nào? Chiếc Bentley màu xanh ngọc chậm rãi chạy vào một con hẻm nhỏ chật hẹp, sau khi xe dừng hẳn, gần như chặn lại hết cả con hẻm. Hẻm nhỏ bình dân, cửa hàng bình dân, chiếc xe xa hoa đậu ngay đó, trông có vẻ không hợp nhau chút nào. Cửa xe mở ra, Tống Thành Trạch bước xuống từ ghế lái, nhìn “PHÒNG KHÁM TÂN SINH” ở trước mắt, chân mày nhíu lại. Chỗ này, cũng đơn sơ quá đi! Anh ta đi mở cửa ghế sau ra “Chủ tịch Chu, hẳn là chỗ này rồi. Nhưng mà nhìn hơi…… Để tôi vào trước xem sao.” Chu Tử Chính đang dùng di động trả lời email, ừ một tiếng. Tống Thành Trạch bước nhanh qua đó, đẩy cửa bước vào, cái chuông treo ở cửa vang lên tiếng tính tang’. Nhìn lướt qua phòng khám được chia làm bốn khu phòng chờ, phòng khám, và hai căn phòng điều trị chỉ dùng rèm vải giăng xung quanh, cũ kỹ mộc mạc. Tống Thành Trạch mắng thầm trong lòng Phòng khám quỷ quái gì thế này! Chủ tịch Trịnh giới thiệu hay thật đấy. Một cái đầu ló ra từ tấm rèm vải của phòng điều trị “Xin chờ một chút!” Hai mắt của Tống Thành Trạch hơi sáng lên, hình như người vừa rồi ló ra là một người đẹp cột tóc đuôi ngựa. Tống Thành Trạch nhìn trộm qua khe hở của tấm rèm. Woa, một người đàn ông cởi hết chỉ chừa lại chiếc quần lót đang nằm sấp trên giường, trên lưng trên đùi toàn là kim châm, người đẹp đang làm gì thế kia? Đang kéo lưng quần của hắn xuống, châm kim! Tay của người đẹp đang làm gì thế kia? Đang vỗ vào mông của người đàn ông kia à? Đột nhiên Tống Thành Trạch cảm thấy toàn thân đau xót, dường như bị mấy cây kim đâm vào vậy. Người đẹp xoay người lại, nhìn thấy ánh mắt nhìn lén của Tống Thành Trạch. Tống Thành Trạch giật mình “Khụ, xin hỏi, bác sĩ Lâm Chi Hiên có ở đây…… không ạ?” Người đẹp đi ra, kéo rèm lại “Bác sĩ Lâm phải đi ra ngoài khám khẩn cấp rồi, anh là anh Chu à?” “Tôi là trợ lý của anh Chu, khi nào thì bác sĩ Lâm về?” “Sắp rồi.” Người đẹp đi qua bàn phối thuốc điều chế thuốc thoa. “Tính tang” cửa bị đẩy ra, Chu Tử Chính đi vào. Người đẹp nhìn Chu Tử Chính một cái, lại cúi đầu xuống tiếp tục điều chế đống thuốc thoa đen sì trên bàn “Chắc anh là anh Chu rồi! Ngại quá, bác sĩ Lâm đã ra ngoài khám gấp rồi, chút nữa sẽ về, anh ngồi chờ một chút nhé.” Nói xong thì cầm thuốc thoa đi vào phòng che rèm, rất nhanh liền vang lên tiếng đàn ông rên rỉ khiến người ta nổi hết da gà. Chu Tử Chính nhìn lướt qua Tống Thành Trạch một cái, da gà trên người Tống Thành Trạch đã chất thành hai lớp “Chủ tịch Chu, hay là, lần sau lại đến?” Ông chủ của anh ta ấy, xưa nay chỉ có người đợi anh, anh chưa từng đợi ai bao giờ. Chu Tử Chính lặng lẽ nhìn quanh phòng khám một vòng, tầm mắt dừng trên tấm rèm hơi ố vàng, mặt không cảm xúc ngồi xuống. “Ơ……” Hiểu, vậy là phải đợi rồi. 5 phút sau, người đẹp và người đàn ông bước ra từ căn phòng che rèm, người đẹp dặn dò mấy câu, rồi tiễn hắn ra cửa, tiện tay treo lên tấm biển “nghỉ ngơi”. Người đẹp nhìn Chu Tử Chính một cái “Anh Chu, qua bên này, tôi đăng kí cho anh trước.” Nhanh nhẹn, lưu loát. Mặt đối mặt ngồi xuống, cuối cùng Tống Thành Trạch cũng nhìn rõ dáng vẻ của người đẹp. Mắt không to lắm, sống mũi không cao lắm, miệng không nhỏ lắm, nhưng làn da lại rất trắng, gộp lại thì chính là vẻ đẹp vừa đủ làm người ta nhìn qua thì thấy rất thoải mái, vẻ đẹp vừa đủ làm cho trái tim của người khác có chút ngứa ngáy. Cô cầm chứng minh của Chu Tử Chính, đăng kí xong, rồi giơ tay bắt mạch cho Chu Tử Chính. “Cô cũng là bác sĩ à?” Tống Thành Trạch không nhịn được hỏi. “Tôi tên Lâm Dư Hi, là bác sĩ ở đây. Há miệng, thè lưỡi ra.” Lâm Dư Hi nhìn kỹ “Anh ngủ không ngon, dạ dày cũng không ổn, bớt uống rượu, bớt ăn thịt.” Vừa cúi đầu ghi chép lại, vừa hỏi “Anh thấy không thoải mái ở chỗ nào?” Im lặng! Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên, hỏi lại lần nữa “Anh thấy không thoải mái ở chỗ nào?” Tống Thành Trạch nói “Ờ, chuyện này, chủ tịch Chu đến để gặp bác sĩ Lâm Chi Hiên.” Lâm Dư Hi sửng sốt nửa giây, bình thản, lại ngầm hiểu, hỏi “Tình trạng này đã xuất hiện bao lâu rồi?” Gì? Hiểu liền à? Trái cổ của Chu Tử Chính run run lên xuống, do dự giây lát “5 năm!” Lâm Dư Hi kinh ngạc “5 năm? Anh mới 33 tuổi. Đã xảy ra chuyện gì ư?” “5 năm trước đã từng bị tai nạn xe.” “Sau đó thì không lên được nữa?” Tống Thành Trạch gần như không thở ra hơi được “Khụ khụ, chuyện đó…… Chúng tôi yêu cầu ký hợp đồng giữ bí mật.” “Giữ bí mật là trách nhiệm của bác sĩ.” Lâm Dư Hi tốc kí ghi chép lên thẻ bệnh án “Có từng bị sốc về mặt tinh thần không?” “Có!” Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên “Trước đây đã khám qua bác sĩ nào rồi?” “Có thể khám thì đều đã đi hết rồi.” “Là nhân tố tâm lý hay là sinh lý?” “Cả hai phương diện đều có.” “Reng reng reng” điện thoại vang lên, Lâm Dư Hi cầm lên nghe rồi nói “Bác sĩ Lâm còn khoảng một tiếng nữa mới về, chút nữa tôi sẽ kiểm tra giúp anh trước.” “Cô??” Mắt Tống Thành Trạch trợn to lên, cô là cô gái mới bây lớn chứ? Ặc, trọng điểm là, cô gái nha! Lâm Dư Hi không để ý “Chút nữa anh đi vào căn phòng kế bên, cởi hết đồ ra, nằm lên giường.” Miệng Tống Thành Trạch há ra như cái vòng vậy, thấy trên mặt Chu Tử Chính hơi ngại ngùng, ồ, ông chủ, đã hiểu rồi ạ! Anh ta hắng giọng “Chúng ta vẫn nên đợi bác sĩ Lâm về rồi hãy nói tiếp!” “Cũng được. Nhưng dạng như anh Chu đây phần lớn đều phải châm cứu, mà người châm cứu sẽ là tôi.” Tống Thành Trạch liếc sang Chu Tử Chính một cái, gương mặt thường ngày luôn bình tĩnh của ông chủ, lúc này cũng hơi đỏ lên rồi. Xấu hổ…… Vẫn là rất xấu hổ nha. Tống Thành Trạch khụ khụ hai tiếng “Ngại quá, tôi nói này bác sĩ Lâm, cô là bác sĩ chính thức hay là bác sĩ thực tập thế? Nhìn cô có vẻ như chưa đủ 18 tuổi nữa.” Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hai người “Tôi 28! Làm nghề y đã 6 năm, là bác sĩ trung y có bằng cấp. Nếu như ngại vì tôi khám bệnh, thì bệnh này cũng không cần phải khám nữa. Nếu như không ngại, thì vào phòng kế bên cởi đồ đi.” 28, thật sự nhìn không ra. Sao vẫn căng mịn, nõn nà vậy chứ? Ngay lúc trong lòng Tống Thành Trạch nổi lên chút nhộn nhạo, thì Chu Tử Chính bình thản nói một câu, “Được!”. Chút xấu hổ trên mặt anh cũng không còn nữa. Lâm Dư Hi lại cúi đầu viết chữ “Cần tôi kí hợp đồng giữ bí mật gì đó, thì đưa cho tôi kí đi!” “Không cần đâu!” Chu Tử Chính nói. Lâm Dư Hi đặt bút xuống, nhìn gương mặt đẹp trai như ngôi sao ở trước mắt. Gương mặt này nhìn qua có chút quen mắt, sẽ không phải là ngôi sao nào thật đấy chứ? “Tôi tin anh cũng được người ta giới thiệu mới đến đây. Vậy thì anh có thể yên tâm, chuyện trong phòng khám, không ra khỏi cánh cửa này đâu.” “Cám ơn!” 6 năm trước, sau khi Lâm Dư Hi tốt nghiệp học viện Trung Y, thì vẫn luôn làm việc trong phòng khám này. Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Chi Hiên là ba cô. Trước đến nay, chỉ có những khách quen ở lối xóm mới đến phòng khám nhỏ này để khám bệnh, tuy tiếng tăm truyền miệng của nó tốt, nhưng danh tiếng thì không lớn, dù sao phòng khám nhỏ đơn sơ trong con hẻm nhỏ thế này, người không biết rõ thì sẽ không ai tin tưởng. Phòng khám nổi lên thuần túy chỉ là chuyện trùng hợp. 2 năm trước, một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi đã xảy ra tai nạn giao thông trước đó, tổn thương đến của quý, đã thăm khám biết bao nhiêu bác sĩ cũng trị không khỏi. Có một lần đi cùng với ông cụ trong nhà đến đây khám bệnh, tiện thể cũng kể luôn vấn đề của mình. Vậy mà châm cứu và thuốc đông y của Lâm Chi Hiên đã làm cho bệnh của ông ta tốt lên. Người đàn ông này vốn là một thầy phong thủy khiêm tốn, khách của ông ta đều là thương gia giàu có, quan chức cấp cao, tin tức bệnh của ông ta có chuyển biến tốt rất nhanh đã truyền đi trong xã hội thượng lưu. Thế là, con hẻm nhỏ đơn sơ này có đủ loại xe sang trọng ra vào. Khoảng 2 năm nay, Lâm Chi Hiên mắc bệnh đục thủy tinh thể, thị lực đã giảm dần, những chuyện châm cứu chỉ có thể giao cho Lâm Dư Hi. Trong mắt bác sĩ không phân biệt nam nữ, chuyện này đối với Lâm Dư Hi dễ như trở bàn tay, chỉ là trước kia những người đến khám bệnh này đều là người già trung niên bốn, năm chục tuổi trở lên, vừa trẻ vừa đẹp trai thế này, thì thật sự là lần đầu tiên Lâm Dư Hi gặp phải. Lâm Dư Hi đeo khẩu trang và bao tay, vén rèm đi vào. Vóc người của anh vừa nhìn là biết có rèn luyện. Trên cơ ngực rắn chắc có một vết sẹo dữ tợn ngoằn ngoèo xuống tận bụng dưới, trên đùi phải có một vết dẹo lồi lượn vòng thẳng xuống bắp chân. Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên, tai nạn xe này, hẳn là rất thảm thiết. Mà vết sẹo trên cơ thể này phải chăng cũng vẫn luôn quấn quít trong lòng? Lâm Dư Hi đối diện đôi mắt của Chu Tử Chính, trong mắt không có chút gợn sóng nào, trong suốt thấy đáy “Tôi sẽ kiểm tra bụng dưới của anh trước, rồi tới thân dưới, có cảm giác gì, thì nói cho tôi biết.” Có cảm giác gì? Sẽ có cảm giác gì chứ? 5 năm nay, Chu Tử Chính đã từng thăm khám vô số bác sĩ trung y lẫn tây y nổi tiếng, thân dưới bị người ta kiểm tra không biết bao nhiêu lần, chỉ là xưa nay không hề có cảm giác. Cho dù là tìm một người đẹp đúng khẩu vị của anh để phục vụ anh, anh cũng không có một chút cảm giác. Cảm giác của anh, giống như máu của anh trong tai nạn xe đó vậy, chảy đi rồi. Anh nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Dư Hi “Chỗ này đau không?” “Chỗ này xót không?” Giọng nói của cô, giống như một dòng suối nhỏ, từ từ chảy xuôi trên cơ thể anh. Tay của cô cầm lấy của quý của anh, lúc ấn xuống một chỗ huyệt nữa, thì cơ thể của anh giật bắn lên. Anh chợt mở mắt ra, trong mắt Lâm Dư Hi lóe lên một nét cười “Như vậy có cảm giác?” “Ừ! Hơi tê!” Lâm Dư Hi gật đầu, tiếp tục kiểm tra tỉ mỉ, không nặng không nhẹ, vừa đúng! Tầm mắt của Chu Tử Chính lướt qua ánh mắt chăm chú của cô, đó là đôi mắt của một bác sĩ, không có tạp chất, bình thản, trong suốt. milano9 cám ơn bạn ủng hộ nha ! Tuyết Nguyên ta mới chuyển nhà, nên sẽ hơi bận, ko biết có post chương đều được không nữa, nên trong thời điểm tạm thời cố định và thắt chặt post vào 2, 4, 6 nha nàng. Thank nàng đã ghé hố ủng hộ ta ! * ôm ôm * Hôm nay post đỡ 1 chương cho đỡ vắng ~ ~ ~ —— Chương 1 – Anh thấy không tự do ở chỗ nào ? Chiếc Bentley màu xanh ngọc chậm rãi chạy vào một con hẻm nhỏ chật hẹp, sau khi xe dừng hẳn, gần như là chặn lại hết cả con hẻm. Hẻm nhỏ tầm trung, shop tầm trung, chiếc xe xa hoa đậu ngay đó, trông có vẻ như không hợp nhau chút nào. Cửa xe mở ra, Tống Thành Trạch bước xuống từ ghế lái, nhìn “ PHÒNG KHÁM TÂN SINH ” ở trước mắt, chân mày nhíu lại. Chỗ này, cũng đơn sơ quá đi ! Anh ta đi Open ghế sau ra “ quản trị Chu, hẳn là chỗ này rồi. Nhưng mà nhìn hơi … … Để tôi vào trước xem sao. ” Chu Tử Chính đang dùng di động vấn đáp email, ừ một tiếng. Tống Thành Trạch bước nhanh qua đó, đẩy cửa bước vào, cái chuông treo ở cửa vang lên tiếng tính tang ’. Nhìn lướt qua phòng khám được chia làm bốn khu phòng chờ, phòng khám, và hai căn phòng điều trị chỉ dùng rèm vải giăng xung quanh, cũ kỹ mộc mạc. Tống Thành Trạch mắng thầm trong lòng Phòng khám quỷ quái gì thế này ! quản trị Trịnh trình làng hay thật đấy. Một cái đầu ló ra từ tấm rèm vải của phòng điều trị “ Xin chờ một chút ít ! ” Hai mắt của Tống Thành Trạch hơi sáng lên, hình như người vừa qua ló ra là một người đẹp cột tóc đuôi ngựa. Tống Thành Trạch nhìn trộm qua khe hở của tấm rèm. Woa, một người đàn ông cởi hết chỉ chừa lại chiếc quần lót đang nằm sấp trên giường, trên sống lưng trên đùi toàn là kim châm, người mẫu đang làm gì thế kia ? Đang kéo sống lưng quần của hắn xuống, châm kim ! Tay của người mẫu đang làm gì thế kia ? Đang vỗ vào mông của người đàn ông kia à ? Đột nhiên Tống Thành Trạch cảm thấy body toàn thân đau xót, có vẻ như bị mấy cây kim đâm vào vậy. Người đẹp xoay người lại, nhìn thấy ánh mắt nhìn lén của Tống Thành Trạch. Tống Thành Trạch giật mình “ Khụ, xin hỏi, bác sĩ Lâm Chi Hiên có ở đây … … không ạ ? ” Người đẹp đi ra, kéo rèm lại “ Bác sĩ Lâm phải đi ra ngoài khám khẩn cấp rồi, anh là anh Chu à ? ” “ Tôi là trợ lý của anh Chu, khi nào thì bác sĩ Lâm về ? ” “ Sắp rồi. ” Người đẹp đi qua bàn phối thuốc điều chế thuốc thoa. “ Tính tang ” cửa bị đẩy ra, Chu Tử Chính đi vào. Người đẹp nhìn Chu Tử Chính một cái, lại cúi đầu xuống liên tục điều chế đống thuốc thoa đen sì trên bàn “ Chắc anh là anh Chu rồi ! Ngại quá, bác sĩ Lâm đã ra ngoài khám gấp rồi, chút nữa sẽ về, anh ngồi chờ một chút ít nhé. ” Nói xong thì cầm thuốc thoa đi vào phòng che rèm, rất nhanh liền vang lên tiếng đàn ông rên rỉ khiến người ta nổi hết da gà. Chu Tử Chính nhìn lướt qua Tống Thành Trạch một cái, da gà trên người Tống Thành Trạch đã chất thành hai lớp “ quản trị Chu, hay là, lần sau lại đến ? ” Ông chủ của anh ta ấy, lâu nay chỉ có người đợi anh, anh chưa từng đợi ai khi nào. Chu Tử Chính lặng lẽ nhìn quanh phòng khám một vòng, tầm mắt dừng trên tấm rèm hơi ố vàng, mặt không xúc cảm ngồi xuống. “ Ơ … … ” Hiểu, vậy là phải đợi rồi. 5 phút sau, người mẫu và người đàn ông bước ra từ căn phòng che rèm, người mẫu dặn dò mấy câu, rồi tiễn hắn ra cửa, tiện tay treo lên tấm biển “ nghỉ ngơi ”. Người đẹp nhìn Chu Tử Chính một cái “ Anh Chu, qua bên này, tôi đăng kí cho anh trước. ” Nhanh nhẹn, lưu loát. Mặt đối mặt ngồi xuống, ở đầu cuối Tống Thành Trạch cũng nhìn rõ hình dáng của người mẫu. Mắt không to lắm, sống mũi không cao lắm, miệng không nhỏ lắm, nhưng làn da lại rất trắng, gộp lại thì chính là vẻ đẹp vừa đủ làm người ta nhìn qua thì thấy rất tự do, vẻ đẹp vừa đủ làm cho trái tim của người khác có chút ngứa ngáy. Cô cầm chứng tỏ của Chu Tử Chính, đăng kí xong, rồi giơ tay bắt mạch cho Chu Tử Chính. “ Cô cũng là bác sĩ à ? ” Tống Thành Trạch không nhịn được hỏi. “ Tôi tên Lâm Dư Hi, là bác sĩ ở đây. Há miệng, thè lưỡi ra. ” Lâm Dư Hi nhìn kỹ “ Anh ngủ không ngon, dạ dày cũng không ổn, bớt uống rượu, bớt ăn thịt. ” Vừa cúi đầu ghi chép lại, vừa hỏi “ Anh thấy không tự do ở chỗ nào ? ” Im lặng ! Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên, hỏi lại lần nữa “ Anh thấy không tự do ở chỗ nào ? ” Tống Thành Trạch nói “ Ờ, chuyện này, quản trị Chu đến để gặp bác sĩ Lâm Chi Hiên. ” Lâm Dư Hi sửng sốt nửa giây, bình thản, lại ngầm hiểu, hỏi “ Tình trạng này đã Open bao lâu rồi ? ” Gì ? Hiểu liền à ? Trái cổ của Chu Tử Chính run run lên xuống, chần chừ giây lát “ 5 năm ! ” Lâm Dư Hi kinh ngạc “ 5 năm ? Anh mới 33 tuổi. Đã xảy ra chuyện gì ư ? ” “ 5 năm trước đã từng bị tai nạn thương tâm xe. ” “ Sau đó thì không lên được nữa ? ” Tống Thành Trạch gần như không thở ra hơi được “ Khụ khụ, chuyện đó … … Chúng tôi nhu yếu ký hợp đồng giữ bí hiểm. ” “ Giữ bí hiểm là nghĩa vụ và trách nhiệm của bác sĩ. ” Lâm Dư Hi tốc kí ghi chép lên thẻ bệnh án “ Có từng bị sốc về mặt ý thức không ? ” “ Có ! ” Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên “ Trước đây đã khám qua bác sĩ nào rồi ? ” “ Có thể khám thì đều đã đi hết rồi. ” “ Là tác nhân tâm ý hay là sinh lý ? ” “ Cả hai phương diện đều có. ” “ Reng reng reng ” điện thoại thông minh vang lên, Lâm Dư Hi cầm lên nghe rồi nói “ Bác sĩ Lâm còn khoảng chừng một tiếng nữa mới về, chút nữa tôi sẽ kiểm tra giúp anh trước. ” “ Cô ? ? ” Mắt Tống Thành Trạch trợn to lên, cô là cô gái mới bây lớn chứ ? Ặc, trọng điểm là, cô gái nha ! Lâm Dư Hi không chú ý “ Chút nữa anh đi vào căn phòng kế bên, cởi hết đồ ra, nằm lên giường. ” Miệng Tống Thành Trạch há ra như cái vòng vậy, thấy trên mặt Chu Tử Chính hơi ngại ngùng, ồ, ông chủ, đã hiểu rồi ạ ! Anh ta hắng giọng “ Chúng ta vẫn nên đợi bác sĩ Lâm về rồi hãy nói tiếp ! ” “ Cũng được. Nhưng dạng như anh Chu đây phần đông đều phải châm cứu, mà người châm cứu sẽ là tôi. ” Tống Thành Trạch liếc sang Chu Tử Chính một cái, khuôn mặt thường ngày luôn bình tĩnh của ông chủ, lúc này cũng hơi đỏ lên rồi. Xấu hổ … … Vẫn là rất xấu hổ nha. Tống Thành Trạch khụ khụ hai tiếng “ Ngại quá, tôi nói này bác sĩ Lâm, cô là bác sĩ chính thức hay là bác sĩ thực tập thế ? Nhìn cô có vẻ như như chưa đủ 18 tuổi nữa. ” Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hai người “ Tôi 28 ! Làm nghề y đã 6 năm, là bác sĩ trung y có bằng cấp. Nếu như ngại vì tôi khám bệnh, thì bệnh này cũng không cần phải khám nữa. Nếu như không ngại, thì vào phòng kế bên cởi đồ đi. ” 28, thật sự nhìn không ra. Sao vẫn căng mịn, nõn nà vậy chứ ? Ngay lúc trong lòng Tống Thành Trạch nổi lên chút nhộn nhạo, thì Chu Tử Chính bình thản nói một câu, “ Được ! ”. Chút xấu hổ trên mặt anh cũng không còn nữa. Lâm Dư Hi lại cúi đầu viết chữ “ Cần tôi kí hợp đồng giữ bí hiểm gì đó, thì đưa cho tôi kí đi ! ” “ Không cần đâu ! ” Chu Tử Chính nói. Lâm Dư Hi đặt bút xuống, nhìn khuôn mặt đẹp trai như ngôi sao 5 cánh ở trước mắt. Gương mặt này nhìn qua có chút quen mắt, sẽ không phải là ngôi sao 5 cánh nào thật đấy chứ ? “ Tôi tin anh cũng được người ta trình làng mới đến đây. Vậy thì anh hoàn toàn có thể yên tâm, chuyện trong phòng khám, không ra khỏi cánh cửa này đâu. ” “ Cám ơn ! ” 6 năm trước, sau khi Lâm Dư Hi tốt nghiệp học viện chuyên nghành Trung Y, thì vẫn luôn thao tác trong phòng khám này. Nguyên nhân rất đơn thuần, Lâm Chi Hiên là ba cô. Trước đến nay, chỉ có những khách quen ở lối xóm mới đến phòng khám nhỏ này để khám bệnh, tuy tiếng tăm truyền miệng của nó tốt, nhưng khét tiếng thì không lớn, dù sao phòng khám nhỏ đơn sơ trong con hẻm nhỏ thế này, người không biết rõ thì sẽ không ai tin yêu. Phòng khám nổi lên thuần túy chỉ là chuyện trùng hợp. 2 năm trước, một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi đã xảy ra tai nạn đáng tiếc giao thông vận tải trước đó, tổn thương đến của quý, đã thăm khám biết bao nhiêu bác sĩ cũng trị không khỏi. Có một lần đi cùng với ông cụ trong nhà đến đây khám bệnh, tiện thể cũng kể luôn yếu tố của mình. Vậy mà châm cứu và thuốc đông y của Lâm Chi Hiên đã làm cho bệnh của ông ta tốt lên. Người đàn ông này vốn là một thầy tử vi & phong thủy nhã nhặn, khách của ông ta đều là thương gia phong phú, quan chức cấp cao, tin tức bệnh của ông ta có chuyển biến tốt rất nhanh đã truyền đi trong xã hội thượng lưu. Thế là, con hẻm nhỏ đơn sơ này có đủ loại xe sang chảnh ra vào. Khoảng 2 năm nay, Lâm Chi Hiên mắc bệnh đục thủy tinh thể, thị lực đã giảm dần, những chuyện châm cứu chỉ hoàn toàn có thể giao cho Lâm Dư Hi. Trong mắt bác sĩ không phân biệt nam nữ, chuyện này so với Lâm Dư Hi dễ như trở bàn tay, chỉ là trước kia những người đến khám bệnh này đều là người già trung niên bốn, năm chục tuổi trở lên, vừa trẻ vừa đẹp trai thế này, thì thật sự là lần tiên phong Lâm Dư Hi gặp phải. Lâm Dư Hi đeo khẩu trang và bao tay, vén rèm đi vào. Vóc người của anh vừa nhìn là biết có rèn luyện. Trên cơ ngực rắn chắc có một vết sẹo dữ tợn ngoằn ngoèo xuống tận bụng dưới, trên đùi phải có một vết dẹo lồi lượn vòng thẳng xuống bắp chân. Lâm Dư Hi hơi quá bất ngờ, tai nạn thương tâm xe này, hẳn là rất thảm thiết. Mà vết sẹo trên khung hình này phải chăng cũng vẫn luôn quấn quít trong lòng ? Lâm Dư Hi đối lập đôi mắt của Chu Tử Chính, trong mắt không có chút gợn sóng nào, trong suốt thấy đáy “ Tôi sẽ kiểm tra bụng dưới của anh trước, rồi tới thân dưới, có cảm xúc gì, thì nói cho tôi biết. ” Có cảm xúc gì ? Sẽ có cảm xúc gì chứ ? 5 năm nay, Chu Tử Chính đã từng thăm khám vô số bác sĩ trung y lẫn tây y nổi tiếng, thân dưới bị người ta kiểm tra không biết bao nhiêu lần, chỉ là lâu nay không hề có cảm xúc. Cho dù là tìm một người đẹp đúng khẩu vị của anh để Giao hàng anh, anh cũng không có một chút ít cảm xúc. Cảm giác của anh, giống như máu của anh trong tai nạn thương tâm xe đó vậy, chảy đi rồi. Anh nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Dư Hi “ Chỗ này đau không ? ” “ Chỗ này xót không ? ” Giọng nói của cô, giống như một dòng suối nhỏ, từ từ chảy xuôi trên khung hình anh. Tay của cô cầm lấy của quý của anh, lúc ấn xuống một chỗ huyệt nữa, thì khung hình của anh giật bắn lên. Anh chợt mở mắt ra, trong mắt Lâm Dư Hi lóe lên một nét cười “ Như vậy có cảm xúc ? ” “ Ừ ! Hơi tê ! ” Lâm Dư Hi gật đầu, liên tục kiểm tra tỉ mỉ, không nặng không nhẹ, vừa đúng ! Tầm mắt của Chu Tử Chính lướt qua ánh mắt chú ý của cô, đó là đôi mắt của một bác sĩ, không có tạp chất, bình thản, trong suốt . "Tôi có thai rồi." "Con ai?" "Con anh." "Cô chắc chứ?" Trong một quán cà phê kiểu Italy, một cô gái trẻ khoảng độ hai mươi, gương mặt xinh đẹp, đưa tay xoa xoa chiếc bụng bầu đã lấp ló sau lớp áo, phía đối diện là người đàn ông ăn mặc tây trang chỉnh chu gọn gàng, khuôn mặt anh ta phải nói vô cùng anh tuấn, đôi hàng lông mày vừa đen vừa rậm, sống mũi cao cao thanh tú. Ngũ quan hài hòa như tượng tạc, cùng với làn da rám nắng khỏe khoắn càng tôn thêm vẻ nam tính hệt như soái ca trong truyện ngôn tình. Phải nói là phân nửa ánh mắt của số phụ nữ ở đó đều đang dính chặt về phía anh ta. Người đàn ông ngồi vắt chéo chân trên ghế, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không, cầm lấy tách cà phê trên bàn nhấp lấy một ngụm lớn, ánh mắt lạnh lùng, trái tim sắt đá, anh lạnh nhạt lặp lại câu hỏi một lần nữa. "Cô có biết mình đang nói gì không vậy cô gái?" "Tôi chắc chắn, tôi còn có cả giấy siêu âm nữa đây này. Anh mau chịu trách nhiệm đi chứ." Người phụ nữ lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy siêu âm đập lên bàn, thai nhi đã được tám tuần tuổi, đang phát triển rất khỏe mạnh, người đàn ông lạnh nhạt vẫn không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, yết hầu theo nhịp thở lên xuống trông vô cùng quyến rũ mê người. "Làm sao cô chắc chắn được đó là con tôi." "Không con anh thì con ai?" Người phụ nữ vẫn khẳng định chắc nịch, trước khi tới đây, cô cũng đoán được người đàn ông này tuyệt đối sẽ không thừa nhận đứa bé trong bụng cô. Phải rồi, cô còn biết hy vọng gì nữa. "Cô có biết hậu quả của việc lừa gạt tôi là gì không?" Nghe thấy lời đe dọa từ miệng Nam Cung Liệt, người phụ nữ bất giác có chút sợ sệt, mồ hôi rịn đầy trán, cô ta nhìn Nam Cung Liệt như ma quỷ, cô cũng có nghe qua về người đàn ông này rồi, nhưng cô ta đã không còn đường lui nữa rồi, đã đâm lao thì phải theo lao, hai bàn tay đan chặt vào nhau, lắp bắp nói. "Em... em... " "Ăn bậy thì được chứ đừng nên nói bậy. Nếu đã không biết là của ai thì hay là cô phá nó đi." Chát. Một cú tát như trời giáng vả thẳng vào mặt anh. Lực đánh không nhanh không chậm chỉ là anh chưa kịp phản ứng thì đã in hằn bạt tai của người ta rồi. Ủa gì vậy? Ai đây? Tự nhiên đang yên đang lành lao đến tát anh như thật vậy. Ai cũng ngơ ngác, mọi ánh nhìn trong tiệm cà phê lúc này đổ dồn vào ba người, một nam hai nữ. Quả nhiên là người có tiền không thiếu chuyện kích thích. "Đồ tra nam!" "Anh có còn là con người nữa không đấy? Sao có thể mở miệng ra mà nói những lời độc ác như vậy đối với một người phụ nữ đang mang thai kia chứ?" Bình thường Tần Nhiễm ghét nhất là loại đàn ông ỷ mình có vẻ ngoài bảnh bao một tí liền trơ trẽn đi trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn ốc không chịu đổ vỏ, đẹp trai thì có gì mà ghê gớm chứ? Lúc nhìn con gái người ta có cần thiết phải đẹp trai như vậy không? Thu hút ong bướm, làm tan nát cõi lòng biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, như vậy thật là đáng ghét quá đi mà. Tần Nhiễm tiện tay lại tặng anh thêm một cú tạt nước vào thẳng khuôn mặt đẹp trai của anh. Đây là người phụ nữ thứ ba mươi trong tháng này tới đòi anh chịu trách nhiệm rồi đấy. Trách sao được, anh là Nam Cung Liệt, cháu trai út nhà họ Nam Cung, người thừa kế duy nhất của tập đoàn lớn nhất nhì ở thành phố Bắc Thành này. Người ở đây ai lại không biết anh, cậu út nhà họ Nam Cung nổi tiếng hào hoa, khiến cả nam lẫn nữ đều say mê trong lòng, bây giờ chắc hẳn là hậu quả tìm đến cửa. Nhưng mà đây là lần đầu tiên ăn tát của một người phụ nữ lạ mặt như thế này đấy. Đúng là đau thật! "Thiếu gia cậu có sao không?" Thuộc hạ thấy anh bị đánh cũng vội chạy tới mà căn ngăn nhưng cô gái kia căn bản không có nói lý lẽ đã dẫn người phụ nữ có bầu kia chạy trối. Nhìn như thế mà chạy cũng nhanh phết đấy. Để anh tóm được thì có mà tiêu đời. Nhịn. Mày nhất định phải nhịn đi Nam Cung Liệt. Mày mà chấp nhất với phụ nữ là hèn hạ. Anh xoa xoa gương mặt bị đánh đau, khẽ khàng mà nhếch mép cười gượng. "Không sao, cũng không phải là lần đầu bị ăn tát. Chỉ là cô gái kia tuổi trẻ thật chưa trải sự đời, thật khiến cho người ta có cảm giác hứng thú." "Thiếu gia, cậu vừa phá vỡ kỷ lục ăn ba mươi mốt cái tát trong tháng này rồi đó ạ." "Bộ tự hào lắm hay gì mà cứ đem khoe mãi thế. Còn không biết đường đem quần áo mới tới cho tôi thay à?" Khóe môi anh giật giật, quần áo ướt sũng, đây là lần đầu tiên có người dám tạt nước thẳng vào mặt anh đấy, thù này anh nhất định phải ghim. Cô gái, chúc mừng em đã thành công chọc giận tôi rồi đấy! "Gần đây không thiếu phụ nữ đến tìm Ngài lừa tiền. Thiếu gia cũng không cần nhất thiết phải để tâm đâu ạ, để tôi chuẩn bị một bộ đồ mới cho cậu thay." Tần Nhiễm kéo tay người phụ nữ chạy một quãng xa, thấy không có người đuổi theo thì mới chịu dừng lại. Đúng là mệt chết cô rồi! "Này cô, người đàn ông đó không phải hạng tốt đẹp gì. May mà chúng ta chạy nhanh đấy không thì cô và đứa bé sẽ gặp nguy hiểm mất. Ở đây tôi có một ít tiền cô cầm lấy mà lo cho tương lai sau này." "Đồ điên! Ai cần mấy đồng tiền lẻ của cô? Bớt lo chuyện bao đồng đi nha." Cô rõ ràng là đang giúp người phụ nữ này đòi lại chút tôn nghiêm thôi mà, nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn không như cô dự liệu. Người phụ nữ kia chỉ là đang ăn vạ, cố ý muốn leo lên làm thiếu phu nhân họ nhà Nam Cung, hoặc chí ít cũng moi được một chút tiền để nửa đời sau không phải lo nghĩ, hoàn toàn không phải kẻ tốt đẹp gì cả. Thấy cô làm hỏng chuyện tốt của ả nên giở bộ mặt thật quay sang chửi bới cho hả giận rồi cũng bỏ đi. Thật không hiểu lý lẽ mà. Tần Nhiễm vén ống tay áo lên nhìn đồng hồ trên tay, cô sắp trễ giờ vào làm rồi. Vội vàng cởi chiếc giày cao gót ở chân, vẫy tay bắt lấy một chiếc taxi trên đường mà leo lên chạy thục mạng. ... Mười hai giờ trưa, một chiếc xe Bentley màu bạc dừng lại trước cửa một bệnh viện nhỏ, nhìn có vẻ khá cũ kĩ. Chiếc xe xa hoa đậu ngay đó nổi bần bật, tổng quan nhìn vào trông lại không xứng tầm một chút nào. "Thiếu gia, theo địa chỉ thì hình như là chỗ này, nhưng mà hình như có vẻ…" "Không sao, nếu đã là bố tôi sắp xếp thì chắc là chỗ này rồi. Chúng ta mau vào thôi." Người đàn ông bước ra mở cửa xe cho người đàn ông mặc tây trang dáng người cao lớn phía sau, tay đút vào túi quần bước xuống, ung dung mà bước vào trong thang máy. "Tại sao phải đến bệnh viện chứ?" "Lão gia sợ cậu có suy nghĩ lệch lạc nên bảo tôi đưa cậu đến đây khám thử." Trợ lý nhìn sắc mặt anh e dè nói. "Thế thì phải đưa đến khoa thần kinh chứ? Đây là khoa phụ nam mà." "Lão gia nói não của cậu có thể không cần chữa gấp nhưng mà sợ phần dưới của cậu đã lâu không xài để lâu sợ bị đóng mạng nhện, không tốt cho việc sinh con sau này nên kêu chúng tôi đưa cậu đến khoa nam khám "chỗ đó" xem còn xài được không chứ lão gia, phu nhân, ông nội nhà cậu nôn cậu lấy vợ dữ lắm rồi." Cô hỏi anh là ai. Mới ba ngày không gặp cô đã quên anh rồi sao. Chết tiệt! Ba ngày này anh nhớ cô biết chừng nào. Từ khi biết được cô đang ở khách sạn này, anh đã muốn lao đầu chạy đến để gặp cô. Anh muốn ôm cô, hôn cô, muốn cô phải nằm dưới thân thể anh. Thế nhưng , bây giờ cô lại không biết anh là ai. Thật tức chết mà, chưa từng có ai dám đối với anh như vậy. Người đàn ông trước mặt sao lại nhìn cô chằm chằm như vậy. Trong ánh mắt anh ta tràn đầy tức giận, ngọn lửa trong mắt anh như muốn đốt cháy cô vậy. Thật đáng sợ! TẠi sao anh ta lại nhìn cô như vậy? Nhưng mà nhìn anh ta có chút quen quen nha, chẳng lẽ đã gặp nhau ở đâu rồi? …………………..A…………..cái người hôm nọ……….ở trung tâm……..-Sao anh lạỉ ở đây? Saolại cho người bắt tôi? Anh muốn làm cái gì? Mau thả tôi ra?…………………Cô tuôn một trào câu hỏi, khiến cho hắn có hơi buồn cười, nhưng nhìn cô như vậy lai có chút dễ thương -Ha ha, đã nhớ ra anh rồi sao! Xem ra trong mắt em , anh chẳng có tí cân lượng nào?Hắn cười to, đám vệ sĩ bên ngoài nghe được đều hoảng hốt…..Tổng tài cười lần đầu tiên họ nghe được tổng tài của họ cười, người kia nói không sai, có lẽ đây sẽ là tổng tài phu nhân tương lai . Anh ra lệnh cho đám vệ sĩ lui xuống , để cho họ được riêng tư một cái đầu anh , mau thả tôi ra? Nếu không………………….-Hương ngập ngừng một chút-Nếu không thì sao? – Anh hôn nhẹ vào cổ cô, ánh mắt anh giờ đây tràn đầy ngọn lửa bùng cháy….-Nếu không …………….tôi………..tôi ….báo cảnh sát! Đúng vậy tôi sẽ báo cảnh sát . Mau tránh run rẩy, nụ hôn của anh ta khiến cho cô không thể chống lại nổi. Cô cựa quậy muốn thoát khỏi cánh tay của anh ta . Thế nhưng với thân hình vạm vỡ, cao 1m90 của anh cô có thể địch lại sao? Cô cao có 1m70 ! hjx hjx. Thật đáng chết. Cô cựa quậy như vậy lại khiến cho thân dưới của anh dựng lên. Hơi thở anh dồn dập, hà vào cái cô trắng nõn của cô …Hai tay anh càng siết chặt lấy cô khiến cho cô không thể cựa quậy. Anh mạnh mẽ nhấc cô lên đi về phía dường. Sau đó đặt cô thấy cái đó của hắn đang**** Cô giật mình , nghĩ đến những tình tiết trong mất cuốn tiểu thuyết kia, cô không dám cựa quậy nữa, cô không muốn khơi dậy dục vọng của hắn nha. Khi anh hà hơi vào cổ cô, cô cảm thấy thật nhột, hơi thở của cô dồn dập, lòng ngực cũng đập liên hồi. Đến khi cô tỉnh táo lại thì cũng là lúc thấy mình đang nằm trên giường, còn anh ……………..anh ta……………….đang……………….cởi áo…………..Bộ ngực tráng kiệt của anh ta hiện ra, cô nuốt nước miếng, thật là ………đây là muốn quyến rũ cô sao. Đang suy nghĩ thì một hình ảnh xâm chiếm khiến cho cô bừng tỉnh, chết rồi, nếu cứ như vậy mình sẽ không thoát khỏi anh ta . Nếu như vậy, mẫu hậu biết được sẽ giết mình chết nha. Cô đây sợ nhất chính là người mẹ của mình. Mỗi lần có chuyện gì là y như rằng cô phải ngồi nghe đạo lí của bà suốt cả ngày………..Thật nhức đầu. Cô ngẩng đầu lên, nói to-Anh định làm gì? Mau tránh ra! Nếu không tránh ra thì…………………-Ưm…………..ưm………………KHông để cho cô nói hết câu, anh như một tên ác bá nuốt trọn lấy đôi môi nhỏ nhắn đang kêu gọi hắn. Hắn hôn cô, hai tay đang ở trên người cô làm làm gì mau tránh ra…..- A! Em dám đạp anh sao?Đang trong cơn mê muội bỗng nhiên anh bị đạp một phát, anh trầm giọng lạnh lùng nói, nhìn cô chằm chằm. Thế nhưng , qua kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô, cô dũng cảm trừng mắt lại , nhìn hắn nói to-Vô liêm sỉ. Anh có biết anh đang làm gì? Bắt cóc tôi còn chưa nói, bây giờ lại muốn…………muốn……Nói đến đây cô bỗng nhiên đỏ mặt. Haiz sao bỗng nhiên cô quên hết mấy câu trong truyện rồi ta. Thôi kệ nói đại vậy, chết thì chết………- Muốn làm sao? HỬ? – Anh dâm đãng nhìn cô, trong mắt đầy ý cười. Anh lại lên tiếng nói-Em quên rồi sao? Anh đã nói em sẽ là vợ anh, là người con gái của anh………Em đừng hòng thoát khỏi anh, đặc biệt là tối hôm Vợ gì chứ, tôi chỉ mới gặp anh một lần. Đang xem Vợ yêu em chạy không thoát khỏi tôi đâu Xem thêm 3+ Cách Bật Wifi Trên Laptop Win 8, Win 8, Cách Bật Wifi Trên Laptop Win 8 Xem thêm Anh liền múôn cưới tôi. Thần kinh anh quả thật có vấn đề. Rãnh rỗi nên đi khám đi , nếu không không biết có bao nhiêu người như tôi lại bị anh bắt cóc như vậy. Nói xong cô định chạy ra phía cửa , thế nhưng lại bị người đằng sau kéo lại. Anh đè cô xuống giường , anh hôn cô hai tay sờ xoạng cô…. Cô dẫy dụa…..Thế nhưng lại càng khơi dậy dục vọng của anh hơn. Cô thở hộc hộc, hơi thở đứt quảng , liền giơ tay định tát anh một cái. Thế nhưng cô không đủ sức. Thật đáng chết!Đang nguyền rủa thầm thì cô bỗng nhiên nghe được thanh âm của anh vang lên nhè nhẹ-Anh yêu em! Anh rất yêu em!Yêu? Anh là người đầu tiên nói yêu cô. Nhưng mà tại sao lời yêu của anh lại nhẹ nhàng , nghe chân thật đến thế…………Trong lòng cô lúc đó có chút rung động. Cô đơ người nằm suy nghĩ một chút mà không để ý đến ánh mắt giảo hoạt của người nào đó. Anh thừa lúc cô không để ý liền-Xoẹt!Bộ váy của cô bây giờ chia thành hai nửa. Anh ngắm nhín thân thể trắng nõn, bộ đồ lót đen , đặc biệt là bầu sữa của cô…………….Đây là………….đây là múôn dụ dỗ anh hốt hoảng giật mình, nhìn lên thì thấy người kia , ánh mắt của anh ta thật đáng sợ, dường như anh ta muốn nuốt trọn cô vào vậy. Cô còn chưa kịp đầy anh ra thì Anh đã cúi đầu xuống hôn nhẹ vào bầu ngực cô, sau đó từ từ gỡ áo ngực cô ra, anh liếm nhẹ khiến cho cô run rẩy. Anh nhẹ nhẹ liếm …………..Thấy cô có vẻ bị kích thích , anh cười nhẹ. Anh đưa một tay xuống phía dưới, vuốt nhẹ…………Bỗng nhiên cô giật mình, theo bản năng tránh ra-KHông được…………….ưm……………..chỗ đó………….Nhìn cô có chút khẩn trương, anh liền hiểu. Ha ha. Tối nay em thoát không khỏi-Sao lại không? HỬ? Em rất thích mà, phải không? Chỗ này ……..có thoải mái không…..?Vừa nói anh vừa xoa nhẹ khiến cho cô không thể nào chịu nổi . Cô rên nhẹ. Chết tiệt, bây giờ thì cô mặc kệ, bị **** cũng mặc kệ. Anh đã đụng vào chỗ kích thích nhất của cô, quả thật cô chống không lại anh ta. Thôi thì cứ hoan ái một trận cho đã rồi bỏ trốn vậy. Anh ta cũng đẹp trai, thân thể lại cường tráng như vậy, người thiệt cũng không phải là cô. Nghĩ vậy, cô mạnh dạn kéo đầu anh xuống, đặt môi anh vào môi cô….Hai tay của cô vuốt nhẹ bầu ngực cường tráng của anh…………Hai chân lại nhè nhẹ trượt trên đôi chân to khoẻ của anh……..Nhìn thấy cô như vậy, anh quả thật không thể tin nổi. Bây giờ , cô hoàn toàn kích thích ngọn lửa dục vọng của anh. Anh dang tay ôm gọn cô vào lòng, anh mút ,liếm tất cả thân thể cô…………-Em! Đúng là một tiểu yêu tinh………..Tối đó, hai người bọn họ cùng hoan ái đến mấy lần. Cô dường như kiệt sức. Lúc đầu , anh còn nghĩ có thể cô muốn dụ anh , sau đó thừa lúc anh đang ngủ mà trốn đi. Nhưng mà 6,7 lần liên tục như vậy……….ha ha……………xem ra………anh có đuổi …….cô cũng không đi nổi. Anh ôm cô vao lòng sau đó chìm vào giấc ngủ. Đêm nay có lẽ là đêm anh vui nhất. VÀ anh cũng không biết được một chuyện………đó chính là….cô từng là một tuyển thủ trong đội chạy của trường, hai chân của cô do luyện tập nên chỉ hơi đau một chút…..chuyện chạy trốn đó đối với cô cũng không khó mấy.

em chay khong thoat khoi tay anh dau