em như là đại dương xanh ngắt khiến bao người

Mặc dù Dương Qua có tâm hồn phóng khoáng, vì lòng nghĩa hiệp giúp Võ tam Thông bằng cách quyền biến, nhưng đã khiến cho anh em họ Võ mang một mối hận lòng, không thiết đến mạng sống nữa. Nếu là Quách Tỉnh chắc không bao giờ ông chịu làm được những thủ đoạn xáo trá như vậy, dầu các thủ đoạn ấy chỉ nhằm một múc đích tốt. Phần III. Tự do. Chương 13. Điều đó xảy ra ở một làng. Con người đã phát triển gia đình. Tiện dụng của gia đình cần được chấm dứt; nó đã sống quá lâu rồi. Nó là một trong những thể chế cổ đại nhất, cho nên chỉ những người rất cảm nhận mới có thể thấy - Tam đệ, dụng ý của Đào Như Hải khi đến đây là muốn chứng tỏ lời đôn đại trong giới giang hô không hẳn hoàn toàn đúng sự thật, hâu giá họa đến cho ba anh em chúng ta để đánh lạc hướng mọi người. Nỗi chán chường này bắt nguồn từ tình bạn như thường ăn cơm chung, cùng chia sẻ những nỗi mệt nhọc trong các giờ lao động ngoài nắng mưa hay những buổi chiều dạo bước trên sân tâm sự với nhau, thì đột nhiên họ có tên ra về để lại tôi ngồi ăn một mình, không ai tâm sự, là một trống vắng một nỗi buồn da diết trong tâm hồn khó bù lấp ngay được. Khi Thiên Lương cùng Thái Dương cấu thành tinh hệ, đích thị là kết cấu tốt nhất, bởi vì Thiên Lương vốn có tính chất "cô khắc" có khả năng nhờ Thái Dương hóa giải, do vậy có thể thấy rằng Thái Dương nên vào nhập miếu hoặc vượng, tỷ như Thái Dương vào cung ngọ mimpi melihat orang pakai baju pengantin warna hitam. Em như là đại [F]dương xanh ngắt khiến bao người ao ướcCòn [A7]anh là đám là khô rơi lặng yên[Dm7]Ánh nắng đến vây [C]quanh emCòn nơi [A]anh tàn tro quấn [Am]lấyAnh như ngàn vì [F]sao biến mất khi huy hoàngCòn em là bình [A7]minh đem theo trong tim muôn vàn rạng [Dm7]rỡ [C][A]Ta vốn không thuộc về nhau, [Am]sinh ra đã là thứ đối lập [F]nhauRapNhư nam [F]châm ta có hai cực hútNhưng sẽ đẩy nhau nếu quay đầu ngược hướngNhư bóng [A7]đêm đôi chân sẽ bước lạc nhưng chợt nhận ra khi mặt trời dẫn đườngRồi sẽ bùng [Dm7]cháy như những đám tro tàn hay lại hồi [C]sinh theo từng giọt mưa rơiNhư kẻ mộng [A]du với vương quốc mơ màng rồi chợt tỉnh [Am]giấc khi bình minh vừa tớiNhư tương [F]lai em gạt đi, anh vội tô màu xanh cho quá khứGiữa sa mạc [A7]khô nhưng vòng tay anh lạnh căm như đóng băng một nửaChơ [Dm]vơ anh đứng giữa bóng đêmĐể chờ [C]thấy chút ánh sáng em còn [A]lạiNhưng mà đâu [Am]thấy[F]Ngôi sao trên cao lấp lánhÁnh lên ngàn hy [A7]vọng rồi lại vụt biến mấtChẳng có định nghĩa [Dm7]nào là đúng [C]nhất[A]Hành tinh vẫn [Am]cứ xoay thôiKhông thể khiến [F]ngày chạm vào đêm đen tốiCũng như không cách [A7]nào để hai ta chung lốiVạn vật [Dm7]sẽ biến tan cùng [C]em[A]Anh lang thang với [Am]trái tim ngủ yênĐkEm như là đại [F]dương xanh ngắt khiến bao người ao ướcCòn [A7]anh là đám là khô rơi lặng yên[Dm7]Ánh nắng đến vây [C]quanh emCòn nơi [A]anh tàn tro quấn [Am]lấyAnh như ngàn vì [F]sao biến mất khi huy hoàngCòn em là bình [A7]minh đem theo trong tim muôn vàn rạng [Dm7]rỡ [C][A]Ta vốn không thuộc về nhau, [Am]sinh ra đã là thứ đối lập [F]nhauBỏ lại quá [F] khứ nhìn về tương laiHành trang ta [A7] có sẽ mang theo suốt đờiCùng tình yêu [Dm] kia dù gặp lại [C]nhau cũng chẳng thể [A] nói [Am]Tăng tone [F] -> [F] ĐkEm như là đại [F]dương xanh ngắt khiến bao người ao ướcCòn [Bb7]anh là đám là khô rơi lặng yên[Ebm7]Ánh nắng đến vây [C]quanh emCòn nơi [B]anh tàn tro quấn [Bm]lấyAnh như ngàn vì [F]sao biến mất khi huy hoàngCòn em là bình [Bb7]minh đem theo trong tim muôn vàn rạng [Ebm7]rỡ [C][B]Ta vốn không thuộc về nhau, [Bm]sinh ra đã là thứ đối lập nhau[F]...Chẳng đặt tên cho nỗi [Bb7]đauNụ cười in dấu [Ebm7]tháng ngày ta đã đánh [C]mất phía sau[B]Ánh nắng che mờ giông tố, [Bm]ngăn cơn mưa trong em ngừng [F]rơiHãy bước tiếp tới bình [Bb7]yên khácEm sẽ cất giấu trong [Ebm7]tim [C], [B]hãy quên nhau đi [Bm]ta vốn đã không thuộc về [F]nhau Em như là đại dương xanh ngắt khiến bao người ao ướcCòn anh là đám là khô rơi lặng yênÁnh nắng đến vây quanh emCòn nơi anh tàn tro quấn lấyAnh như vì ngàn sao biến mất khi huy hoàngCòn em là bình minh đem theo trong tim muôn vàn rạng rỡTa vốn không thuộc về nhau , sinh ra đã là thứ đối lập nhau[RAP]Như nam châm ta có hai cực hútNhưng sẽ đẩy nhau nếu quay đầu ngược hướngNhư bóng đêm đôi chân sẽ bước lạc nhưng chợt nhận ra khi mặt trời dẫn đườngRồi sẽ bùng cháy như những đám tro tàn hay lại hồi sinh theo từng giọt mưa rơiNhư kẻ mộng du với vương quốc mơ màng rồi chợt tỉnh giấc khi bình minh vừa tớiNhư tương lai em gạt đi, anh vội tô màu xanh cho quá khứGiữa sa mạc khô nhưng vòng tay anh lạnh căm như đóng băng một nửaChơ vơ anh đứng giữa bóng đêmĐể chờ thấy chút ánh sáng em còn lạiNhưng mà đâu thấyNgôi sao trên cao lấp lánhÁnh lên ngàn hy vọng rồi lại vụt biến mấtChẳng có định nghĩa nào là đúng nhấtHành tinh vẫn cứ xoay thôiKhông thể khiến ngày chạm vào đêm đen tốiCũng như không cách nào để hai ta chung lốiVạn vật sẽ biến tan cùng emAnh lang thang với trái tim ngủ yên[ĐK]Em như là đại dương xanh ngắt khiến bao người ao ướcCòn anh là đám là khô rơi lặng yênÁnh nắng đến vây quanh emCòn nơi anh tàn tro quấn lấyAnh như ngàn vì sao biến mất khi huy hoàngCòn em là bình minh đem theo trong tim muôn vàn rạng rỡTa vốn không thuộc về nhau, sinh ra đã là thứ đối lập nhauBỏ lại quá khứNhìn về tương laiHành trang ta có sẽ mang theo suốt đờiCùng tình yêu kia dù gặp lại nhau cũng chẳng thể nói[ĐK]Em như là đại dương xanh ngắt khiến bao người ao ướcCòn anh là đám là khô rơi lặng yênÁnh nắng đến vây quanh emCòn nơi anh tàn tro quấn lấyAnh như ngàn vì sao biến mất khi huy hoàngCòn em là bình minh đem theo trong tim muôn vàn rạng rỡTa vốn không thuộc về nhau, sinh ra đã là thứ đối lập nhauChẳng đặt tên cho nỗi đauNụ cười in dấu tháng ngày ta đã đánh mất phía sauÁnh nắng che mờ giông tố, ngăn cơn mưa trong em ngừng rơiHãy bước tiếp tới bình yên khácEm sẽ cất giấu trong tim, hãy quên nhau đi ta vốn đã không thuộc về nhau

em như là đại dương xanh ngắt khiến bao người